Ngay giữa thời điểm cả thế giới đang ầm ĩ về khủng hoảng kinh tế,ỉviệcquảnlýđểđitìmbảnthâsư huynh của ta quá cẩn thận rồi giữa sự lo âu của nhân sinh về cơn ác mộng bị sa thải bất cứ lúc nào khi các công ty đều đang gặp nhiều khó khăn do đơn hàng giảm sút, tôi lại quyết định cho mình được "thất nghiệp", tính đến nay được 18 ngày rồi. Tôi thấy mình ngầu, đọc đến đây chắc mọi người sẽ dành cho tôi rất nhiều danh xưng, sẽ bảo tôi khùng điên, bốc đồng, nông cạn, tùy hứng... khi biết tôi từ bỏ vị trí quản lý cấp trung.
Vị trí đó tuy không to tát gì, chỉ là một phó phòng nhưng với hoàn cảnh gia đình thuần nông, ba đời "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời", tôi tự cảm thấy rất gì và này nọ trong họ tộc. Nhưng thế thì sao? Tiền có đấy, tiếng có đấy, chỉ là chẳng hiểu sao không đủ nặng đô để giữ tôi lại. Có những lúc tôi cảm thấy mình rất hưởng thụ nhưng nó chỉ nằm ở mức thỉnh thoảng, trái lại là một chuỗi hoài nghi, mông lung, ức chế, chán nản. Nói chung là một tá từ tiêu cực cũng không diễn tả hết được và nó luôn ở mức thường xuyên.
Như nói ở trên, tôi là con nhà bình thường chứ không phải cậu ấm, cô chiêu; cũng không phải đã tích cóp được một gia tài khủng để có thể hưu non. Tôi cũng như bao người, vẫn còn trách nhiệm với đấng sinh thành, với những người mình yêu thương nên chưa thể sống đời cư sĩ. Nói văn nói vẻ một hồi cũng chỉ để tóm lại rằng tôi thất nghiệp nhưng cho mình nhiều nhất là một năm để tìm ra con đường thực sự muốn đi.
Tôi đặt ra hai câu hỏi cho hành trình này: Tôi làm gì để duy trì cuộc sống trong 12 tháng? Tôi làm gì để tìm ra "mình" trong 12 tháng? Câu trả lời là: Tiền tiết kiệm những năm "ăn cơm chúa múa tối ngày", hiểu theo hướng cống hiến chứ không phải lười nhác nha các bạn, công với những việc freelancer. Câu trả lời thứ hai tôi chưa biết, chỉ đang dựa vào bản năng, quay về những điều cơ bản nhất mà tôi thấy vui, thấy bình yên. Đây sẽ là một hành trình dài, có thể hoàn thành trước hoặc bằng 12 tháng nhưng cũng có khi là sau và rất lâu.
Tôi hiểu vì sao mình thế này, thấy mình thấp thoáng trong câu nói của nhà tâm lý học và trị liệu Brad Klontz: "Nếu bạn có tuổi thơ thiếu thốn, việc có nhiều tiền hơn sẽ tạo khác biệt lớn trong cuộc sống và hạnh phúc tổng thể. Tuy nhiên, khi bạn đã đạt mức sống trung lưu, những điều trên không còn đúng. Sau mỗi ngày, chúng ta đều vật lộn với những vấn đề mang tính tồn tại như ý nghĩa của cuộc sống là gì, tôi là ai"? Vì vậy tôi cho phép và chấp nhận hình ảnh ẩm ương của mình hiện tại với khát khao tìm ra mình ở tương lai: bình yên và hạnh phúc thật sự.
Dương Hà
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc